16 Bài Văn Kể Về Một Trải Nghiệm Buồn Của Em Lớp 6 ❤️️ 15 Mẫu

lựa chọn lớp tất cả Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
chọn môn tất cả Toán thứ lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử dân tộc Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử dân tộc và Địa lý thể dục Khoa học tự nhiên và làng hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng bình an Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái
*

lựa chọn lớp tất cả Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
lựa chọn môn tất cả Toán thiết bị lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ anh lịch sử dân tộc Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử và Địa lý thể dục thể thao Khoa học tự nhiên và buôn bản hội Đạo đức bằng tay Quốc phòng an ninh Tiếng việt Khoa học thoải mái và tự nhiên
tất cả Toán vật dụng lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể dục thể thao Khoa học tự nhiên và làng mạc hội Đạo đức bằng tay thủ công Quốc phòng an toàn Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái
*

*

*

Ko tham khảo thì cậu tự làm cho đi, mắc mớ gì mà lên mạng hỏi ng ta xong xuôi rồi lại nói ko tìm hiểu thêm thì chúng ta tự làm ik .-.

Bạn đang xem: Kể về một trải nghiệm buồn của em


*

Dưới đó là một vài câu hỏi có thể liên quan tới câu hỏi mà bạn gửi lên. Có thể trong đó bao gồm câu vấn đáp mà các bạn cần!

Tham khảo

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Mặc dù rằng hiện tại ông đã mất nữa, tuy nhiên ông vẫn dạy đến tôi tương đối nhiều bài học tập quý giá để tôi trưởng thành và cứng cáp hơn.

Nhà tôi tất cả một quần thể vườn rất lớn lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cỏ quanh năm đầy đủ xanh tốt. đông đảo cây ăn quả đã đến trái ngọt băn khoăn bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm lo cây cối. Cơ hội đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới rửa ráy cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy dỗ tôi giải pháp lắng nghe music của vườn nữa. Các bạn phải nhắm đôi mắt và cảm thấy từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Giờ đồng hồ chim hót ríu rít vang vọng cả quần thể vườn. Tiếng hoa quả đung đưa theo nhịp… không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách âu yếm các nhiều loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay hồ hết loại hoa lá cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi thiết yếu nhớ được hết, cơ mà vẫn chú ý lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây chấm dứt xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi bên dưới vườn cây. Ông vẫn kể đến tôi nghe nhiều mẩu truyện hay. Đó chưa hẳn là đa số truyện cổ tích mà lại bà thường tốt kể, nhưng mà là chuyện về cuộc sống thường ngày của thiết yếu ông thời xưa. Tôi để ý lắng nghe, cảm nhận mẩu truyện của ông. Cuộc sống đời thường thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhận thấy đôi mắt nhân từ của ông bên cạnh đó đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần béo lên. Tôi thầm cảm ơn phần nhiều ngày tháng được sống thuộc ông nội. Bởi vì ông vẫn dạy cho tôi những bài học thật giá bán trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm xúc yêu thương cùng kính trọng ông khôn xiết nhiều.

Viết bài văn kể lại một trải nghiệm bi thương của em lớp 6 ngắn nhất với dàn ý chi tiết cùng những bài văn chủng loại hay nhất được chọn lọc từ các bài văn đạt điểm trên cao trên toàn quốc để giúp các em gồm thêm tài liệu tham khảo, để học tập tốt môn tập làm văn.

Những đòi hỏi dù vui xuất xắc buồn cũng trở thành đem đến cho mỗi người một bài học kinh nghiệm quý giá, vấp ngã ích. Mặc dù một trải nghiệm ảm đạm sẽ tạo nên con fan ta nhớ vĩnh viễn và rút ra cho chính mình những bài học thấm thía hơn. Mời các em và các phụ huynh tìm hiểu thêm các bài xích văn chủng loại Viết bài bác văn nói lại một trải nghiệm bi hùng của em lớp 6 ngay sau đây.


Related Articles

Đề bài: Viết bài xích văn nhắc lại một trải nghiệm buồn của em

*
*
Viết bài bác văn đề cập lại một trải nghiệm bi hùng của em ngắn ngọn

Viết bài bác văn kể lại một trải nghiệm bi quan của em ngắn nhất

Tôi luôn nhớ mang đến kỉ niệm buồn cuối năm lớp 5. Shop chúng tôi phải từ biệt nhau để mang đến một cấp học mới. Người đồng bọn nhất của tôi gửi đi chỗ khác với phụ huynh của cô ấy. Cửa hàng chúng tôi đã khủng lên cùng nhau, với mọi người trong nhà đi chơi, bên nhau đi học, có rất nhiều kỉ niệm đẹp nhất với nhau. Quỳnh đã từng nói với tôi sẽ với mọi người trong nhà thi vào một trường để liên tiếp cùng nhau đi học. Núm nhưng shop chúng tôi đã nên tạm biệt nhau. Ngày bạn ấy đưa đi, tôi đang khóc tương đối nhiều vì không hề được thân thiết gần gũi với nhua. Tiếng đây, shop chúng tôi đã ít liên lạc. Khoảng cách địa lí quá xa khiến chúng tôi chẳng còn chạm chán mặt nhau. Mặc dù nhiên, tôi vẫn mong các bạn sẽ học tập thật tốt và hy vọng là chúng tôi sẽ chạm chán lại trong một sau này gần.

Viết bài bác văn nhắc lại một trải nghiệm buồn của em – chủng loại 1

Tôi là một trong những học sinh tốt của lớp. Tôi luôn luôn tự hào về điều đó. Từ lúc đi học, chưa một lần tôi bị điểm kém xuất xắc bị thầy cô khiển trách điều gì. Ráng nhưng, một lần do chủ quan, thiếu cẩn thận trọng khi làm bài kiểm tra mà tôi bị điểm kém. Sự việc đó khiến tôi còn nhớ mang đến tận bây giờ.

Hôm ấy là giờ bình chọn môn Văn. Đây là bài làm văn nhắc chuyện bắt buộc tôi chẳng lo ngại gì nhiều. Tôi vốn có năng khiếu sở trường kể chuyện mà, viết văn lúc nào cũng được cô giáo đánh giá cao là viết hay, gồm cảm xúc, xứng đáng khen.

Cô giáo trả bài kiểm tra của lớp, cô ko mỉm cười cợt như hầu như lần. Tôi lo lắng, trái tim đập thình thịch trong tim ngực. Đến lượt tôi dìm bài, cô úp bài bác của tôi xuống bàn, nét phương diện không vui. Biết gồm điều chẳng lành, tôi run rẩy khẽ giở bài lên. Thấy được một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, nén khá thở lòng ngực, đôi mắt rưng rưng. Lẽ làm sao lại như thế? chắc rằng cô đang nhầm lẫn, bài bác này tôi làm tốt nhất cơ mà. Dẫu vậy điểm 3 quá rõ ràng. Tôi chú ý sang lời cô phê: “bài viết lan man, lạc đề, cần nỗ lực hơn”.

Thôi đúng rồi. Đề bài xích yêu ước Hãy nói về một lượt em mắc khuyết điểm khiến cho người khác ai oán lòng mà lại tôi cứ viết lan man không còn chuyện này sang trọng chuyện không giống thì đúng như là lạc đề mất rồi. Tôi đột nhiên nhớ lại lời cô dặn khi làm cho bài, phải triệu tập vào tình huống chính, có miêu tả và biểu cảm. Gắng mà tôi chỉ kể, toàn là nhắc thôi.

Tôi cố định và thắt chặt thần chú ý lại rồi nhanh nhẹn gập bài xích vào, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Bạn nào thì cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai dể ý mang lại nỗi khổ sở của tôi. Gồm lẽ các bạn nghĩ rằng tôi đang vui vẻ với điểm giỏi như phần đa lần bởi tôi là cây Văn của lớp. Càng nghĩ về càng xấu hổ, tôi cúi gằm khía cạnh xuống bàn, nước đôi mắt cứ tuôn trào ra ướt hết cả cánh tay.

Bạn Lan đạt điểm 7, trong những khi tôi lấy điểm 3. Quan yếu nào mô tả hết nỗi đau đớn của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh nhìn cô giáo vừa buồn, vừa không thể tinh được và thất vọng. Cô đến bên tôi, ánh nhìn hiền từ, thanh thanh khuyên tôi chớ khóc nữa. Cô bảo, lần sau bắt buộc chú ý, làm cho đúng những yêu cầu điểm sẽ cao thôi, đừng bi thảm nữa. Các bạn cũng đồng thanh nói thế. Tôi vệ sinh nước mắt, gượng gạo mỉm mỉm cười nhưng trong tâm địa vẫn lo lắng.

Đó là lần đầu tiên tôi bị điểm kém. Đề bài bác không khó, chỉ trên tôi chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Chắc hẳn rằng quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn nhu cầu trước lời khen của cô giáo và bạn bè nên tôi đang trở thành một cô bé nhỏ hợm hĩnh từ dịp nào chẳng biết.

Trên mặt đường về, tôi chậm chạp kéo lê đôi bàn chân rã rời. Tôi nghĩ về ba mẹ, nghĩ về về nỗi vất vả mà cha mẹ đã trải qua, nghĩ về về những hy vọng mà phụ huynh dành mang đến tôi. Chắc phụ huynh sẽ bi hùng lắm khi biết tôi có điểm kém nạm này. Càng nghĩ, tôi càng muôn cấp thiết để bố mẹ thất vọng. Tôi nghĩ về đến việc tìm cách giấu bài xích đi cùng nói rằng gia sư không chấm bởi vì cả lớp làm bài bác kém quá. Đó là 1 cách hơi hay, tôi nghĩ về thế.

Vừa vào cho cổng, mẹ dịu dàng êm ả bước xuống thềm đón tôi. Ánh mắt người mẹ chợt tá hỏa khi thấy tôi bơ phờ, mệt mỏi. Tôi sẽ ôm chầm lấy mẹ và khóc tức tưởi, nói cho mẹ biết tôi vừa bị điểm 3 môn Văn cơ mà quên mất dự định của tôi lúc trên tuyến đường về. Bà bầu ôm tôi vào lòng, răn dạy tôi bình tĩnh, rút kinh nghiệm tay nghề để lần sau làm bồi tốt hơn.

Không ai không tồn tại những không đúng lầm. Điều đặc trưng là sau mỗi sai làm ấy, bạn có biết quá qua cùng vươn lên xuất xắc không. Mỗi sai lầm là một mức thang để bạn bước lên cao hơn, vươn tới thành công . Đừng sợ mọi lời chỉ trích mà hãy xem kia là bài học kinh nghiệm quý giá, từ kia quyết trung ương phấn đấu để không mắc sai lầm nữa.

Viết bài văn nhắc lại một trải nghiệm ảm đạm của em – chủng loại 2

Em lưu giữ mãi huyết trả bài bác hôm ấy. Giờ đồng hồ phút ngỡ ngàng và đau đớn nhất đối với em trường đoản cú khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã biết thành một điểm 3 môn làm cho văn.

Cô Thanh trả bài xích kiểm tra cho lớp. Cô để quyển vở của em xuống bàn, đường nét mặt có vẻ không vui. Tâm linh như méc nhau bảo điều gì, em vội vàng vã lật giở từng trang. Các điểm 8, 9 đỏ chói theo thứ tự mỉm cười cợt với em – cô học tập sinh xuất sắc Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em tất yêu tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước thực sự phũ phàng ấy.

Không, ko thể bởi vậy được! Em thắt chặt và cố định thần chú ý lại, mà lại còn ngờ vực gì nữa? con số 3 in rõ trong khung điểm. Em nôn nóng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Ngoài ra bạn nào cũng hớn hở với công dụng của mình, chẳng ai xem xét nỗi khổ cực của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang vui mừng với điểm khá xuất sắc như mọi lần bởi vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng suy nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, mẫu chữ cô phê hiện tại lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!

Em gọi lại đề bài bác và nhấn ra đúng là mình không đúng thật. Đề bài xích yêu cầu tả một mẫu sông (một cánh đồng hay 1 góc phố …) đính với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy nhưng mà em lại đi đề cập về một kỉ niệm thâm thúy thời nhỏ. Đề bài xích đó đối với em ko khó. Trên em quá nhà quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại tiếng làm bài bác hôm ấy, em sẽ nộp bài trước tiên trước bao cặp đôi mắt thán phục của anh em mà quên mất lời cô đề cập nhở: các em đề nghị xem lại bài thật kỹ trước lúc nộp. Chắc hẳn rằng vì ỷ vào sức học tập của mình, và thỏa mãn nhu cầu trước lời khen của thầy cô và đồng minh nên em vẫn thành một cô bé bỏng kiêu căng, hợm mình từ cơ hội nào chẳng biết.

Đúng thời điểm ấy, bạn Hà thì thào mặt tai em, giọng mừng rỡ:

– Lan ơi, từ bây giờ tớ được 7 điểm nhé! cố kỉnh mãi rồi tôi cũng đạt điểm tương đối rồi đây. Chị em mình chắn chắn mừng lắm. Ủa! mà lại sao khía cạnh cậu tái ráng kia? Được mấy điểm? mang đến tớ coi nào!

Nghe Hà nói, em lại càng đau đớn và xấu hổ. Hà đang vui mừng với điểm 7 thứ nhất của môn làm cho văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là tầm thường xĩnh, từ bây giờ lại bị điểm 3! không thể nào diễn đạt hết nỗi cực khổ của em thời điểm ấy. Em cảm thấy ánh nhìn cô giáo vừa bi hùng rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại rứa hả Lan? Cô vô cùng buồn.

Trên đường về, em băn khoăn lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu như biết em bị 3 điểm làm cho văn thì cha mẹ em sẽ nghĩ gì đây? ba thường cổ vũ em học cho xuất sắc và cầu mơ rằng em cũng trở thành trở thành dụng cụ sư như bố. Còn chị em nữa, biết bao đêm chị em ngồi đan len, núm chờ em học ngừng bài new cùng đi ngủ. Chị em cũng chỉ mong sao có một điều là đàn bà mẹ học giỏi. Tất yêu làm bố mẹ thất vọng, em vẫn giấu bài đi, đang nói rằng gia sư không chấm bởi vì cả lớp làm bài bác kém quá. Quanh quẩn quanh với ý nghĩ dối trá ấy, em vẫn về đến nhà mà chất xám vẫn mông lung.

Vừa vào mang đến cổng, mẹ dịu dàng êm ả bước xuống thềm đón em. Ánh mắt bà mẹ chợt tá hỏa khi thấy em phờ phạc mệt mỏi. Em sẽ ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em bắt buộc lừa dối người bà mẹ yêu kính của mình.

Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy chú ý lại mình. Em từ bỏ nhủ: cố định chỉ bao gồm một điểm 3 này mà lại thôi. Em sẽ liên tiếp giành được phần đông điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được phụ vương mẹ, thầy cô, bạn hữu tin yêu thương như trước.

Viết bài văn đề cập lại một trải nghiệm bi thương của em – chủng loại 3

Bố chị em từng nói cùng với em “Có mắc phạm tội mới có thể trưởng thành, chín chắn hơn”. Em cũng phạm phải nhiều lỗi trong hành trình dài khôn to của mình. Những lỗi lầm dù khủng hay bé dại em gần như ghi nhớ, đặc biệt là lần em đang không học bài xích và bị điểm kém.

Khi học tập lớp 5, nhờ tài năng văn chương và sự siêng năng của mình, em dần trở thành học sinh cưng của gia sư dạy Văn. Cứ cho tiết Văn là các bạn khác lại nhìn em với ánh mắt ngưỡng chiêu mộ và thầy giáo thì khôn cùng hài lòng. Điểm miệng của em bên trên lớp nhiều bằng một phần ba lớp cùng lại vày em luôn luôn xung phong trả bài xích và vạc biểu sản xuất bài. Cũng chính vì thế, một lần vì mải xem tập phim hoat hình new ra, em đang không học bài xích cũ.

Buổi sáng, em tung tăng cho trường với háo hức, nhì tiết đầu tiên sẽ là ngày tiết Văn – môn học tủ của em. Khác hoàn toàn với sự lo lắng của chúng ta khi sợ cô điện thoại tư vấn lên bảng trả bài, em rảnh rỗi ngồi nhìn nhìn cây trồng ngoài sân trường. Mà lại tình huống bất ngờ xảy ra. Thầy giáo không chất vấn miệng cơ mà yêu ước cả lớp lấy giấy để làm bài bình chọn một tiết, đề bài là chép trực thuộc lòng tất cả 4 bài thơ cô đã dạy. Cả lớp em hồ hết ngỡ ngàng thắc mắc. Chúng em không được báo trước, đề bài bác cũng đặc biệt quan trọng nữa.

Dường như gọi ý suy nghĩ của bọn chúng em, cô vừa ghi lên bảng vừa giải thích:

– do sắp thi thời điểm giữa kỳ nên cô cần những em ở trong thơ nhớ truyện đã. Bài xích này bạn nào bên dưới 5 điểm, cô đang kiểm tra hằng ngày và báo điểm về mang đến phụ huynh

Em gần như ngơ ngác ngay lập tức, nỗi hoảng sợ và lợ bùng lên mãnh liệt trong tâm địa trí. Em đề nghị làm sao, em bắt đầu học được 2 bài thơ ngắn, 2 bài xích dài chỉ ở trong một chút, câu ghi nhớ câu quên. Bạn Chi lân cận toét miệng mỉm cười nói may quá vì cô bạn học không còn rồi làm em vô cùng rối loạn. Các bạn trong lớp ai ai cũng cặm cụi có tác dụng bài, em hại hãi. Hôm nay người nào cũng học bài hết ư? Chỉ bao gồm mình bản thân là ko học? mình phải làm sao đây.

Em lo âu đặt cây bút viết, vì hoảng sợ nên trong cả hai bài xích thơ sẽ thuộc em cũng tự nhiên quên một trong những từ. Em viết rồi lại xóa, những thứ loạn lên vào đầu. Chưa lúc nào em thấy tiết bình chọn văn dài mang đến vậy. Thấy bài các bạn kín đáo chữ, em thậm chí còn viết lung tung nhằm bài của chính mình dài hơn. Mãi cho khi thời hạn hết lòng em vẫn tràn ngập thấp thỏm, âu lo. Cô bảo tuần sau cô sẽ trả bài.

Nỗi dằn vặt, lo ngại cứ cụ đeo dính em xuyên suốt một tuần. Rồi tiếng phút ấy cũng đến, cô lao vào lớp cùng với tập bài xích kiểm tra và mìm cười:

– Cô hết sức vui vì các em hầu hết học bài, mặc dù không phải tất cả đều điểm trên cao tuyệt đối. Bây giờ cô hotline điểm, các bạn nhận bài của mình và hiểu to nhé.

Như thường lệ, cô gọi em lên phát bài xích kiểm tra. Em sốt ruột trả từng bài xích kiểm tra, thấy người nào cũng điểm 7 điểm 8, bao gồm những các bạn còn được 9. Có bạn vốn lười học, bị cảnh báo thường xuyên cũng rất được 8. Em càng băn khoăn lo lắng hơn. Bài xích đã phát ngay sát hết mà lại em vẫn không thấy bài bác mình. Em nghĩ về thầm cầu ước ao bài bị thất lạc đi. Tuy vậy không, điểm 5 đỏ chót hiên ra thuộc nét chữ không còn xa lạ của em. Em lag mình rồi hối hả giấu nó xuống cuối tập, cụ giữ vẻ thản nhiên trả hết bài cho các bạn.

Phải làm thế nào đây, điểm của em là điểm thấp độc nhất vô nhị lớp cùng 9 bạn khác. Em biết nói với bố mẹ và các bạn bè, cùng với cô thế nào đây? thiệt xấu hổ! Em lo lắng và bối rối, rồi nảy ra một ý tưởng… Cô giáo hotline đến tên em, em cầm tỏ ra thật bình tĩnh hô to lên: Dạ 8.5 ạ! Cô điện thoại tư vấn ngay qua chúng ta khác, em vừa lo vừa thấy dịu nhõm cùng vui mừng. Điểm 5 này sẽ không có bất kì ai biết.

Sau đó, em đem bài xích kiểm tra đốt đi, làm cho lại bài mới và học theo nét cây viết cô chấm 9 điểm. Nỗi lo ngại bất an vẫn theo em từng ngày sau lần khai gian điểm ấy nhưng gần như chuyện ra mắt bình yên, cô không thể nhắc lại đề xuất em dần yên trung tâm hơn. Cuối kỳ học em vẫn giành danh hiệu học sinh giỏi và được khen trước lớp. Cơ mà khi dấn phần thưởng trong tay, sự ân hận về việc làm ấy lại ùa về. Em không hề xứng xứng đáng với thương hiệu được trao. Em đã hèn nhát che giấu thực sự vì ích kỉ cá nhân.

Chuyện xảy ra đã lâu tuy nhiên em vẫn không bao giờ quên và trường đoản cú kiểm điểm phiên bản thân. Em luôn luôn ân hận với tự đề cập nhở bản thân về hành động đó. Em đang không khi nào mắc sai lạc đáng hổ thẹn như vậy, sẽ cố gắng sống xuất sắc đẹp hơn.

Viết bài xích văn nói lại một trải nghiệm bi thảm của em – mẫu 4

Vào ngày đông giá rét mướt năm 2020, em đã hết đi chú mèo mun dễ thương và đáng yêu của mình. Mọi khi nhớ về kỉ niệm ấy, em lại cảm thấy cô đơn và xót xa.

Nhà em tất cả nuôi một bé mèo mun chân ngắn. Mẹ đặt cho mèo thương hiệu Zem. Mèo gồm bộ lông màu đen mượt. Chân và thân nó tròn vo, mũm mĩm. Tai mèo vểnh lên để nghe ngóng âm thanh. đôi mắt Zem to và sáng. Về tối đến, đôi mắt ấy sáng sủa rực lên như vì sao xa. Mỗi lúc ngửi thấy món ăn yêu thích, mũi và ria nó hơi rung rung trông thật ngộ nghĩnh. Do chân ngắn nên mỗi lúc di chuyển, Zem lắc lư từng bước một thật đủng đỉnh rãi. Hằng ngày, nó luôn thân thiết với tất cả người, nhất là em. Từng khi đến lớp về, mèo hay chạy tới nhảy lên chân đòi vuốt ve.

Thế nhưng tất cả một chuyện rủi ro xảy ra khiến em vĩnh viễn không đủ chú mèo nhưng mà mình hằng yêu thương mến. Ngày hôm ấy, em dẫn Zem đi download đồ ở shop tạp hóa. Trước khi vào, em buộc gai dây xích xung quanh tay nuốm cửa nhằm mèo đợi mặt ngoài. Nhưng cho khi thanh toán xong, em lại không thấy nó đâu. Em tá hỏa tìm Zem mọi nơi. Thậm chí, em bắt chước cả giờ kêu “meo meo” để call mà vẫn không thấy chú mèo dễ dàng thương. Em vừa khóc vừa chạy về nhà báo với bố mẹ việc để lạc mất Zem. Sau khi hỏi han khắp nơi và dán giấy kiếm tìm mèo, mái ấm gia đình em vẫn không có tin tức gì về nó. Dịp đó, em rất ảm đạm và đau khổ, từ trách bản thân vày làm Zem bị lạc. Giá bán như hôm ấy em cẩn trọng hơn thì mèo con vẫn còn ở bên em. Tuy vậy được cha mẹ an ủi, rượu cồn viên nhưng mà em vẫn rất ăn năn về hành động của mình.

Khoảng nhì tháng sau, bà mẹ đã đến em mua một chú mèo mới. Mặc dù nhiên, kỉ niệm làm cho lạc mất mèo luôn luôn khắc sâu vào em. Mong muốn rằng, Zem vẫn an ninh và được một bạn nào kia nuôi dưỡng, chuyên sóc.

Viết bài văn kể lại một trải nghiệm ảm đạm của em – mẫu mã 5

Tôi là 1 trong những đứa trẻ tê mê chơi bắt buộc đã từng tạo ra ra nhiều lỗi lầm. Mẩu chuyện xảy ra khi tôi còn học tập lớp 5, nhưng là 1 trong những trải nghiệm mà hiện giờ tôi vẫn tồn tại nhớ mãi.

Vì là nam nhi nên tôi vô cùng mê chơi game. Hôm kia là ban đêm thứ năm. Tôi vẫn ngồi học bài nhưng lại suy xét về trận đấu thời gian chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục bởi đã thua Hoàng – cậu bạn cùng lớp mới chơi game chưa được bao lâu dẫu vậy đã đánh win mình. Bởi vậy, tôi quyết trọng tâm phải luyện tập thêm để phục thù. Suy nghĩ vậy, tôi lập tức thu dọn giấy tờ rồi xuống nhà. Thấy người mẹ đang sinh sống trong bếp, tôi nói cùng với mẹ:

– mẹ ơi, con có bài xích tập nặng nề quá không có tác dụng được. Nhỏ mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?

Mẹ đồng ý và dặn tôi về nhanh chóng vì ba sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi khiêu vũ lên xe đạp điện đi luôn. Dẫu vậy tôi không sang đơn vị Tuấn mà đến quán năng lượng điện tử ngay gần trường. Ngồi vào trong bàn, tôi cảm xúc phấn chấn kỳ lạ lùng, mải chơi mang lại quên cả thời gian. Bất chợt có một bàn tay đập vào vai tôi:

– Muộn thừa rồi, về cho bác bỏ còn đóng góp cửa!

Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi mau lẹ trả tiền cho chưng chủ quán rồi dắt xe pháo ra về. Vừa đánh đấm xe, tôi vừa nghĩ sẽ phân tích và lý giải cho phụ huynh như núm nào. Chắc hẳn chắn cha mẹ sẽ vô cùng tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe đồ vật quen thuộc đang tới gần, một tiếng nói nghiêm nghị vang lên:

– Đức, bé đã đi đâu cơ mà giờ mới về nhà?

Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng gắn bắp:

– Bố… bố… đi kiếm con ạ?

– Đúng vậy! chị em nói là nhỏ đến nhà Tuấn nhờ chúng ta giảng bài, nhưng ba sang nhà bạn thì ko thấy con ở đó cần đã đi tìm.

– Con… con…

– Thôi, muộn rồi, mau về công ty đi con!

Tôi đi sát bên bố cơ mà lòng cảm thấy thật tất cả lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy bà mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đón những câu mắng của bố. Tuy thế không, tôi chỉ nghe thấy bà mẹ hỏi:

– Đức, nhỏ đi đâu mà giờ này new về? Đã nạp năng lượng cơm chưa?

Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi tức tốc xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật nhắc lại gần như chuyện. Ba liền nói với tôi:

– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, mê thích hơn lose với bạn bè. Đó không hẳn là điều gì sai trái. Nhưng bài toán con nói dối người mẹ để đi dạo là điều không đúng. Vấn đề chơi game, cha mẹ không phản đối mà lại nếu con chơi vô số sẽ không tốt cho sức khỏe, hay câu hỏi học tập. Bố ao ước con ý thức được điều đó.

Tôi nhìn bố, góc nhìn nghiêm nghị của ba nhìn tôi. Tôi đã nhận được ra sai làm cho của mình. Tôi liền hứa hẹn với cha mẹ sẽ ko tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ bao gồm trải nghiệm này, nhưng mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn tưởng mà phụ huynh dành mang đến mình.

Xem thêm: Địa Lí 9 Bài 10 Thực Hành Địa 9 Bài 10: Thực Hành Vẽ Và Phân Tích Biểu Đồ

Viết bài xích văn nhắc lại một trải nghiệm bi lụy của em – mẫu 6

Trong cuộc đời, ai cũng có cơ hội mắc không nên lầm. Nhưng đặc biệt quan trọng hơn không còn là cách bọn họ đối phương diện và sửa chữa thay thế những tội trạng ấy. Đã gồm lần, em bịt giấu tội ác của bản thân mà để cho mẹ buồn. Em rất ăn năn vì hành vi khi đó.

Cách phía trên hai năm, em bắt đầu học lớp bốn. Sau khi tiếng trống trường báo cáo giờ tan học vang lên, em thuộc đám đồng bọn hớn hở khoác cặp chạy thiệt nhanh thoát khỏi lớp. Bọn chúng em đang hẹn chơi bắn bi nghỉ ngơi đình làng. Em nhanh lẹ lấy xe đạp rồi ra tiệm tạp hóa download túi bi. Khi đến nơi, chúng em cùng nhau tụ lại một khu vực và ban đầu đếm số bi của mình. Bè đảng trẻ trong thôn thấy vậy thì xúm lại nhìn. Cách phun bi rất đơn giản. Anh Hòe – anh trai chúng ta của em phía dẫn: “Chỉ buộc phải kẹp bi vào ngón trỏ với ngón giữa, nhằm mục tiêu đúng mục tiêu, bật ngón tay trỏ mang đến viên bi phun ra. Giả dụ ai phun trúng viên bi nào thì sẽ được ăn viên bi đó”. Em với đám bạn bè cùng nhau chơi mang lại tận sáu giờ đồng hồ tối. Thời điểm này, em new sực nhớ ra lời chỉ bảo của bà bầu rằng hôm nay phải về sớm nhằm đi thăm bà ngoại. Em cuống quýt tạm biệt mọi fan rồi về nhà. Người mẹ đã hóng em từ lâu. Thấy em, bà bầu liền hỏi:

– An, sao con về muộn thế?

Em ngắc ngứ trả lời:

– Dạ, nhỏ bị lỗi xe mẹ ạ.

Mẹ tức tốc nói tiếp:

– con hỏng xe sinh sống đâu? bà mẹ đã đi tìm quanh làng mà lại không thấy con.

Em lặng lặng, trong tâm địa nổi lên nỗi thấp thỏm chưa từng có. Mẹ không nói gì rồi chuyển em đi thăm bà. Tối đó, em xem xét rất nhiều. Em chạy sang phòng, thành thật nhắc lại bài toán chiều nay và xin lỗi mẹ. Người mẹ nhìn em với ánh nhìn trìu mến, khẽ xoa đầu nhắc nhở và dặn dò sau đây không được thiết kế như vắt nữa. Thời gian ấy, em thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu đồng ý và hứa sẽ không nói dối chị em đi chơi.

Kỉ niệm ấy đã cho em bài xích học về sự trung thực. Chúng ta cần thân yêu tới cảm xúc, xem xét của người thân. Trường hợp không, ta sẽ vô tình đánh mất gần như người luôn luôn yêu yêu quý mình.

Viết bài xích văn nói lại một trải nghiệm bi lụy của em – mẫu mã 7

Ngày hôm nay là chủ nhật, đề nghị em dành thời gian dọn dẹp và sắp xếp lại bàn học tập của mình. Bỗng em tìm kiếm thấy trong góc chống một chiếc hộp nhỏ, trong số đó đựng một chú lật đật bị vỡ tại một bên thân. Nhìn chú, em lại nhớ về một lượt nói dối khiến cho mẹ nên buồn xẩy ra vào năm ngoái.

Lúc đó, em đã ngồi xem ti vi của nhà khách, cơ mà chẳng có chương trình gì thú vị cả. Vậy cần em đang chạy vào phòng cha mẹ để chơi. Trong khi em loay hoay xem dòng hộp nhạc, thì vô tình làm rơi chú lật đật xuống đất. Cú rơi không thật mạnh, nhưng mà làm một mặt thân chú bị tan vỡ ra. Lúc đó, em tá hỏa vô cùng, bởi vì em biết sẽ là món kim cương của một người chúng ta ở xa tặng kèm mẹ. Lâu nay vẫn được chị em giữ gìn cẩn thận. Ráng là, em đã đưa một miếng băng dính, dính vào mảnh vỡ lẽ đó, để chú lật đật vào địa điểm cũ rồi chạy về phòng.

Tối hôm đó, em ăn cơm, học bài bác rồi đi ngủ vào sự tốt thỏm và lo âu, vì sợ bị phạt hiện. Mà lại em cũng không đủ quả cảm để nói ra sự thật. Ngày ngày tiếp theo lúc tới trường về, quan sát thấy người mẹ ngồi xem ti vi trong phòng khách, em có một loáng ngập ngừng. Cơ mà rồi em vẫn chào người mẹ với giọng điệu như mỗi ngày rồi ngay chớp nhoáng trở về phòng. Ngồi trên bàn, em liên tiếp tự trách bản thân mình: Sao ngươi lại hèn yếu vậy, mi quên hết những bài học mà thầy giáo đã dạy dỗ rồi ư? gạt bỏ sự tin tưởng của phụ huynh dành mang lại mày ư? Em cứ ngồi dằn vặt bạn dạng thân vậy nên mãi một lúc, rồi cuối cùng, em rước hết gan góc để dìm lỗi với mẹ.

Khi em thú nhận thực sự với mẹ, hai con mắt cứ chú ý thẳng xuống đất, không đủ can đảm nhìn mẹ. Nghe em trình diễn xong, bà bầu gọi em ngửng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mẹ, rồi nói: “Mẹ cực kỳ vui vì con đã dám nói cho bà mẹ sự thật. Ngay về tối hôm qua, chị em đã phát hiển thị mảnh vỡ của chú ấy lật đật rồi. Với nhìn ánh nhìn con là bà bầu đã thấu hiểu sự việc. Người mẹ chỉ chờ nhỏ nói cho chị em điều đã xảy ra mà thôi. Thực sự, xuyên suốt đêm qua tới thời điểm này mẹ đã khôn cùng buồn, vì nghĩ rằng bé của mẹ không phải là bạn trung thực. Nhưng hành động này của nhỏ đã khiến cho mẹ vui lắm. Vì nhỏ của chị em thật dũng cảm”. Nói rồi, bà mẹ cười êm ả vuốt rước tóc em.

Sau sự kiện lần đó, người mẹ định vất chú lật đật bị hỏng đi. Nhưng mà em vẫn xin lại, cất vào một trong những chiếc hộp để lưu lại nó làm kỉ niệm. Để mãi không quên lần lỡ khiến mẹ phải bi đát này. Em luôn luôn tự nhủ, đã mãi vẫn là một người con trung thực, ngoan ngoãn để mẹ luôn được vui vẻ.

Viết bài bác văn đề cập lại một trải nghiệm bi thương của em – mẫu 8

Gia đình bao gồm vai trò thật quan tiền trọng, và so với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người bà bầu tôi thân thương nhất đó là mẹ.

Mẹ tôi là một trong người thiếu nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành riêng cho tôi rất nhiều sự hy sinh thật phi thường. Phụ huynh chia tay khi tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Người mẹ vừa bắt buộc làm mẹ, vừa nên làm bố. Nhờ gồm tình thương yêu vô bờ của bà mẹ đã đậy đầy không gian tình cảm của bố.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi mang đến nhà Hồng – cô đồng bọn cùng lớp chơi. Vày quá mải chơi nên những lúc về đến nhà thì trời vẫn tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu dáng gì lúc trở về đến nhà chị em cũng mắng. Nhưng lại khi tôi về đến nơi, lao vào nhà lại thấy thật lặng tĩnh, chỉ thấy được trên bàn là cơm canh rét hổi, mà không thấy người mẹ đâu. Tôi ăn cơm kết thúc mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào chống của mẹ, thì nhìn thấy người mẹ đang nằm trong giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” tuy vậy không thấy giờ trả lời. Cảm xúc lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi đụng vào người mẹ thì thấy lạnh bừng. Chắc hẳn rằng mẹ đã biết thành sốt.

Bỗng nhiên tôi cảm xúc sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi từ trách mình mải chơi, trong những lúc mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị nhỏ xíu mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an phiên bản thân, tôi lập cập chạy đi lấy khăn phương diện lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn đun nấu một ít cháo ăn uống liền và download thuốc cho mẹ. Một cơ hội sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn uống cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn uống vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi xuôi, tôi chú ý mẹ, rồi ôm siết lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi bà bầu ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi thanh thanh nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sáng hôm sau, chị em đã khỏe hẳn và hoàn toàn có thể đi có tác dụng bình thường. Tuy vậy nhờ tất cả trải nghiệm trong ngày hôm qua mà tôi mới biết bà bầu đã vất vả do tôi như vậy nào. Tôi thầm đề cập nhở phiên bản thân phải nỗ lực học tập hơn, trợ giúp mẹ nhiều hơn nữa để bà bầu khỏi lo lắng, vất vả.

Đối cùng với tôi, mẹ đó là nguồn ánh nắng diệu kỳ. Tôi ngoài ra thấu đọc thêm công ơn của mẹ, cũng tương tự hiểu được rằng:

“Con cho dù lớn vẫn luôn là con của mẹĐi suốt đời, lòng người mẹ vẫn theo con”

(Con cò, Chế Lan Viên)

Viết bài văn nói lại một trải nghiệm bi quan của em – chủng loại 9

Mỗi đứa trẻ đa số từng phạm phải lỗi lầm khiến cho cha mẹ cảm thấy phiền lòng. Tôi cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã nhận ra được một bài học kinh nghiệm quý báu.

Tôi vốn là một cậu bé khá nghịch ngợm, hết sức thích trò nghịch điện tử. Nhưng vì nhà không có máy tính cần thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường thuộc với các bạn rủ nhau ra cửa hàng chơi. Con trai công ty chúng tôi một khi vẫn ngồi trước màn hình máy vi tính là bên cạnh đó quên hết đa số chuyện.

Tối hôm đó là thứ nhì đầu tuần. Trong lúc ngồi học bài bác mà đầu tôi cứ nghĩ cho trận đấu ngày ngày qua với Hùng – cậu bạn thân cùng lớp cũng đắm đuối trò đùa điện tử tương tự tôi. Càng suy nghĩ tôi cảm giác không phục vì bản thân chơi tốt hơn chúng ta ấy. Không! buộc phải tập dượt mang lại thành thạo nhằm chiến thắng, nhằm “dằn mặt” cho Hùng “đỡ kiêu ngạo”. Vào óc tôi hốt nhiên nảy ra một ý. Tôi đứng lên, cấp sách lại rồi nói cùng với mẹ:

– bà mẹ ơi ! câu hỏi này nặng nề quá ! bà mẹ cho con sang đơn vị Hùng nhằm hỏi, mẹ nhé!

Mẹ gật đầu và dặn tôi về sớm. Tôi ngay tắp lự chạy vụt đi. Nhà Hùng làm việc cuối phố, giải pháp nhà tôi chỉ vài ba trăm mét. Qua mấy điểm nghịch điện tử, ở đâu cũng lố nhố người. Lấm lét nhìn quanh, ko thấy ai quen, tôi rẽ vội vào tiệm điện tử. Ngồi vô trong bàn, tôi cảm giác phấn chấn kỳ lạ lùng, mải chơi cho quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ dịu vào vai khiến tôi đơ mình:

– nghỉ ngơi thôi cháu! Muộn quá rồi!

Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười một tiếng rồi. Tôi sốt ruột đứng dậy trả tiền rồi ra về.

Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa tìm phương pháp đối phó nhưng lại nghĩ mãi không ra. Bất chợt, tất cả tiếng xe sản phẩm công nghệ dừng ngay ở bên cạnh và giọng nói trang nghiêm của cha tôi chứa lên:

– Tuấn, mau lên xe!

Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng thêm bắp:

– Bố… bố… đi kiếm con ạ?

– Đúng vậy! chị em nói là bé đến bên Hùng nhờ bạn giảng bài, tuy vậy muộn quá không thấy bé về đề nghị nhờ bố đi đón con.

Giọng tía rất bình thản nhưng tôi biết là tía đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi lúng túng ghê gớm khiến em choáng váng. Như một chiếc máy, tôi leo lên xe để ba chở về nhà. Khi trở về đến nhà, tôi thấy người mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc chắn mẹ sẽ rất lo ngại cho tôi. Tôi liền cảm giác thật gồm lỗi. Phi vào nhà, tôi ngay lập tức xin lỗi tía mẹ, rồi thành thật đề cập lại phần đa chuyện. Bố liền nói cùng với tôi:

– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, phù hợp hơn thua trận với chúng ta bè. Đó chưa phải là điều gì sai trái. Nhưng câu hỏi con nói dối mẹ để đi dạo là điều ko đúng. Việc chơi game, phụ huynh không phản nghịch đối nhưng lại nếu nhỏ chơi vô số sẽ không giỏi cho sức khỏe, hay bài toán học tập. Bố mong muốn con đã ý thức được điều đó!

Nghe xong, tôi nhận thấy sai làm của mình. Tôi liền hẹn với cha mẹ sẽ ko tái phạm cũng như nỗ lực học hành siêng năng hơn. Đây quả là 1 bài học xứng đáng nhớ dành cho tôi.

Viết bài xích văn đề cập lại một trải nghiệm bi quan của em – mẫu 10

Trong cuộc sống, mỗi người đều phải sở hữu những trải nghiệm đáng quý. Điều đó giúp bọn họ nhận ra nhiều bài bác học có lợi cho thiết yếu mình. Và bạn dạng thân tôi cũng có thể có được trải nghiệm như vậy.

Tôi sẽ thi đỗ vào trong 1 trường cấp cho 2 siêng của huyện. Điều đó khiến cho mọi người trong gia đình rất từ hào. Tôi cũng cảm xúc vô cùng vui mắt khi dấn được đa số lời khen ngợi. Mà lại cũng cũng chính vì vậy nhưng mà khi vào khoảng thời gian học tôi trở nên chủ quan, lười nhác trong câu hỏi học tập.

Trong lớp học tập mới, tôi thân quen được không hề ít người bạn. Cửa hàng chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Tất cả đều cho rằng mình rất cần phải nghỉ ngơi sau rất nhiều tháng ngày ôn thi vất vả cùng năm học tập đầu cấp kỹ năng và kiến thức rất dịu nhàng. Tôi cũng mang đến rằng bạn dạng thân mình thông minh, mang lại cuối kì thi chỉ cần xem lại bài xích là có thể nắm được con kiến thức. Một đợt nọ, tôi đã bỏ học theo nhóm bạn đi chơi. Hôm đó, công ty chúng tôi có tiết học của cô ý giáo công ty nhiệm. Cửa hàng chúng tôi đã hàng loạt viết giấy phép, ngụy tạo nên cả chữ cam kết phụ huynh bỏ lên trên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng thầy giáo đã phát hiện tại ra. Cô bảo rằng sẽ điện thoại tư vấn điện trao đổi với phụ huynh.

Ngày hôm đó, tôi ngồi trong lớp học mà lòng đầy lo lắng. Tôi bước đầu cảm thấy ăn năn về hành vi của mình. Phần đông lời cô giáo nói với shop chúng tôi khiến tôi vẫn tồn tại nhớ như in. Đến chiều về nhà, trong khi thấy tôi, bà mẹ không quát mắng mà lại chỉ trông nom tôi. Điều đó khiến cho tôi siêu ngạc nhiên. Sau dở cơm tối, tôi lên chống ngồi học bài. Tự dưng nhiên, tôi nghe thấy giờ đồng hồ gõ cửa. Chị em bước vào, trò chuyện với tôi. Bà mẹ nói rằng đã nhận được được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi lo lắng chờ nghe lời trách mắng. Nhưng chị em lại nhẹ nhàng nói cùng với tôi: “Mỗi đứa trẻ phần nhiều từng mắc phải sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại đề xuất phiền lòng. Nhưng lại nhờ có sự bao dong của bà mà bà mẹ đã nạm đổi…”.

Khi nghe mẹ nói xong, tôi cảm giác vô cùng hối hận. Tôi nhận biết lỗi lầm của mình. Trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi nhưng mà đã đưa về một bài học kinh nghiệm đáng giá. Kể từ đó, tôi cố gắng học tập chuyên cần hơn.

Viết bài bác văn đề cập lại một trải nghiệm bi ai của em – mẫu mã 11

Đối với từng người, các trải nghiệm sẽ đem lại thật nhiều bài bác học. Và có lẽ rằng trong cuộc đời, họ cũng đã có lần trải qua đa số trải nghiệm buồn.

Nghỉ hè năm nay, em được về quê ngoại chơi. Em đã có trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, em được ra đồng gặt lúa cùng chưng Sáu. Đến chiều, em đã từng đi câu cá cùng ông ngoại. Em cảm giác rất say mê thú.

Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến cho em nhớ nhất là lần trước tiên được bơi lội dưới sông. Hồi ở thành phố, em new chỉ được tập bơi trong bể bơi. Em đã vô cùng yêu thích khi được hòa tâm hồn dưới dòng nước mênh mông, đuối mẻ. Hôm đó, bọn chúng em còn tổ chức một hội thi bơi lội. Với tay nghề kinh nghiệm năm năm học tập bơi, em sẽ đánh bại toàn bộ các đối thủ, xung quanh Đức – một kẻ địch ngang sức ngang tài.

Trận thi đấu sau cùng sẽ đưa ra quyết định người chiến thắng. Bạn Tùng được lựa chọn làm trọng tài. Em từ bỏ nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau khi Tùng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Bọn chúng em ra tứ thế sẵn sàng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp nhỏ sông. Cả hai không có ai chịu hèn ai phải vẫn vẫn bơi tuy nhiên song nhau. Em hết sức tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Khi đã gần về đích, em cảm xúc thấm mệt. Nhưng nhận thấy Đức đã sắp đến vượt mình, em đưa ra quyết định tăng tốc. Chợt nhiên, chân của em bị chuột rút, không cử rượu cồn được. Em dần bơi trầm lắng rồi dần tụt lùi phía sau. Thời gian này, em chỉ còn biết đập tay vùng vẫy, uống phải lừng khừng bao nhiêu là nước. Vào đầu cảm xúc vô cùng sợ hãi và lo lắng. Bao gồm tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi”. Cầm rồi, cấp tốc như cắt, Đức tập bơi đến cứu giúp và đưa em vào bờ. Một phen thoát bị tiêu diệt ngoạn mục. Khi vẫn ở trên bờ, em cảm thấy gian khổ và ân hận hận vô cùng.

Đây quả là một trải nghiệm xứng đáng nhớ. Dựa vào vậy, em đang học được bài học kinh nghiệm quý giá. Không chỉ vậy, em còn có thêm một người bạn thân thiết.

Viết bài xích văn kể lại một trải nghiệm bi lụy của em – chủng loại 12

Mỗi họ đều có những trải nghiệm quý hiếm trong cuộc đời. Qua phần nhiều trải nghiệm đó, con tín đồ rút ra mang lại mình những điều có giá trị.

Người bạn bè nhất của tớ là Minh Hà. Shop chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là chúng ta cùng lớp. Điều đó để cho tình bạn của tất cả hai thêm đính thêm kết. Minh Hà là một con bạn hiền lành và ít nói, còn tôi lại năng hễ và phía ngoại. Tôi và Hà thường giúp đỡ nhau trong học tập tập yêu cầu đã trở thành đôi bạn cùng tiến.

Tôi còn nhớ một lần, tôi mải xem phim phải đã quên học bài. Buổi học hôm sau, thầy giáo yêu ước cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm cho được một câu nào. Thấy vậy, Minh Hà vẫn lén đập vào tay tôi. Thì ra, Hà ý muốn tôi chép bài bác của bạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chép luôn luôn bài của Hà.

Tiết học sau đó, khi nhấn xét về bài bác kiểm tra, cô giáo đã nói:

– Cô cảm xúc rất bi đát vì vào lớp vẫn tồn tại hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, nhì em gồm điều gì ý muốn nói cùng với cô không?

Tôi và Hà nghe cô giáo nhắc đến tên mình thì cảm giác vô thuộc lo lắng. Cả lớp bước đầu bán tán xôn xao. Giáo viên nói tiếp:

– Cô vẫn thường dạy các em yêu cầu trung thực vào thi cử. Nếu như bài xích kiểm tra đạt tác dụng không tốt, cô rất có thể cho những em gỡ điểm. Mà lại nếu hành vi ăn gian thì cô tuyệt vời và hoàn hảo nhất sẽ ko tha thứ.

Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết bản thân là người dân có lỗi. Tôi liền vùng lên nói cùng với cô giáo:

– Thưa cô… em là bạn đã chép bài của người sử dụng Minh Hà ạ!

– Không… cô ơi, là em đang để cho bạn Thu Trang chép bài của bản thân ạ!

Cô giáo ngay tức khắc nói:

– Thu Trang sẽ biết nhận lỗi, điều ấy rất tốt. Nhưng vấn đề Minh Hà để cho chính mình chép bài xích cũng là sai. Lần này, cô đang để nhị em làm lại một bài xích kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô đang phát nặng nề nhé?

Cả hai công ty chúng tôi đều thở phào dịu nhõm:

– Vâng ạ.

Quả là 1 trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Tự đó, tôi luôn cần mẫn học tập để không phạm yêu cầu lỗi lầm như vậy. Tình chúng ta của tôi cùng Minh Hà cũng ngày càng kết nối hơn.

Viết bài xích văn đề cập lại một trải nghiệm bi tráng của em – mẫu 13

Cuộc sống không chỉ có có nụ cười mà còn có nỗi buồn. Đôi khi, họ sẽ nên trải qua để nhận ra được bài học kinh nghiệm quý giá bán cho phiên bản thân.

Tôi cũng đã từng có một yên cầu buồn. Hôm chính là chủ nhật, tôi cho nhà Minh Phương để thuộc ôn tập cho bài bác kiểm tra học tập kì. Đến nơi, tôi thấy ai đang tưới cây vào vườn giúp ông nội. Tôi đã lên chống của Phương nhằm ngồi đợi. Tôi ngồi vào trong bàn học, để cặp sách xuống bàn rồi tra cứu trên giá sách một cuốn truyện nhằm đọc. Bỗng dưng nhiên, tôi thấy một cuốn sổ tay bỏ trên bàn, ngay thức thì tò mò lấy ra xem. Thì ra sẽ là nhật kí của Minh Phương. Tranh thủ khi chúng ta chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc.

Bỗng nhiên, tôi nghe ngôn ngữ của Phương vang lên:

– Sao cậu lại gọi trộm nhật ký kết của tớ? Cậu thật là quá đáng!

Tôi gấp vã vội quyển nhật kí lại, để xuống bàn. Rồi trở lại thì thấy khuôn mặt Phương đang siêu tức giận. Tôi ấp úng:

– Tớ… xin… lỗi…

Chưa kịp nói hết câu thì Phương đã đi xuống nhà. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi rất ao ước nói yêu cầu lỗi, tuy vậy khi xuống dưới đơn vị thì ko thấy Phương đâu. Vì chưng vậy, tôi đành chào bố mẹ của Phương rồi ra về.

Về mang đến nhà, tôi đã để ý đến rất lâu. Sau đó, tôi đã điện thoại tư vấn điện mang đến Phương. Nhưng mà mẹ của doanh nghiệp nói Phương không muốn nghe máy. Cơ hội này, tôi cảm thấy đau buồn và ăn năn hận lắm. Tôi từ nhủ rằng ngày mai sẽ tới xin lỗi bạn. Sáng hôm sau, tôi mang lại thật sớm. Khi bắt gặp bạn, tôi vẫn chạy đến:

– Minh Phương ơi, đến tớ xin lỗi cậu nhé!

– Thu này, tớ cũng xin lỗi vì ngày qua đã quát bạn nhé!

– ko đâu, tớ mới là người dân có lỗi. Tớ vẫn đọc trộm nhật ký của cậu. Ai ai cũng có quyền giận dữ khi gặp gỡ phải tình huống này. Tớ ao ước cậu sẽ tha thứ cho tớ và họ vẫn đã là bạn xuất sắc của nhau.

Phương mỉm cười nhìn tôi:

– Ừ, vậy bọn chúng mình làm hòa nhé?

Tôi với Minh Phương vẻ hợp tác nhau có tác dụng hòa. Từ đó trở đi, cửa hàng chúng tôi càng trở nên thân mật hơn.

Một trải nghiệm ai oán nhưng đã hỗ trợ tôi dìm được bài học kinh nghiệm quý giá. Không chỉ vậy, qua trải nghiệm, tình bạn của tôi cũng gắn thêm bó với khăng khít hơn.

**********

Sau đó là những bài xích văn chủng loại viết bài bác văn nhắc lại một trải nghiệm bi thiết của em lớp 6 hay tốt nhất với ngôn ngữ mạch lạc, giản gị để giúp đỡ các em có thêm những phát minh mới cho bài viết của bản thân thêm sinh động, hấp dẫn. Mời những em cùng tìm hiểu thêm để từ viết cho bạn một bài văn thật hay nhé.

Đăng bởi: Trường trung học phổ thông Lê Hồng Phong

Chuyên mục: Giáo Dục

Bạn đang xem: Viết bài bác văn nhắc lại một trải nghiệm bi ai của em lớp 6 ngắn nhất, xuất xắc nhất

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *